Truyện 1: Tại sao lại nghèo?
Một anh chàng
trẻ tuổi giàu có lái một chiếc xe sang trọng hiệu Rolls Royce đang dừng ở ngã
tư để chờ đèn đỏ. Đúng lúc đó có một người đàn ông đến gần chiếc xe của anh ta,
gõ vào chiếc cửa kính ô tô, van xin: “Làm ơn cho tôi xin ít tiền! Tôi nhịn đói
mấy hôm nay rồi”.
Người thanh
niên kéo cửa kính xuống và lên tiếng: “Tôi cho ông một điếu thuốc nhé, trên xe
tôi có thuốc lá rất ngon.” Người ăn xin nài nỉ: “Tôi không hút thuốc, cho tôi
ít tiền đi”.
Người thanh
niên lại nói: “Vậy ông uống rượu nhé, trên xe tôi có loại rượu tốt nhất trên thế
giới.”
–“Không, tôi
không uống rượu, cho tôi tiền, tôi cần tiền.”
Người thanh
niên kiên nhẫn: “Hay thế này nhé, tôi đưa ông đến một sòng bạc gần đây, ông
giúp tôi chơi một ván; nếu thắng thì tiền sẽ là của ông, nếu thua thì tôi chịu.
Được chứ?” –“Tôi không biết cược bài bạc, tôi cần tiền.”
“Thế thì đi
mát xa, tôi sẽ giúp ông hưởng thụ một chút hương vị cuộc sống, chi phí tôi bao
tất, đồng ý chưa?”
– “Không, tôi
không thích đi, xin cho tôi tiền”.
Chàng thanh
niên dần hết nhẫn nại nhìn người ăn xin: “Vậy ông lên xe đi, tôi đưa ông về nhà
tôi, để vợ tôi xem xem tại sao một người đàn ông không hút thuốc, không uống rượu,
không bài bạc, cũng không chơi bời lung tung lại biến thành bộ dạng như thế
này?” Lúc này người ăn xin mới thấy xấu hổ, quay lưng bước đi.
Truyện 2: Ông lão và thần chết
Có một lần, một
ông lão lưng còng sát đất vì tuổi tác và công việc nặng nhọc, đi lượm củi trong
rừng. Làm mãi, ông lão thấy mỏi và vô vọng quá nên quẳng bó củi xuống đất và
kêu lên: "Ta không thể nào chịu nổi cuộc đời này nữa. Trời hỡi trời, mong
sao Thần Chết đến mà đưa ta đi".
Ông lão vừa dứt
lời thì Thần Chết, một bộ xương gớm ghiếc, hiện ra và nói: "Lão cần gì? Ta
nghe thấy lão gọi ta."
"Thưa
ông", lão tiều phu nói, "ông làm ơn làm phúc giúp tôi xốc bó củi này
lên vai".
Truyện 3.CÁI "TÍCH TẮC" NGẮN NGỦI LÀ CỦA TA. #trietly_nt
"Một
người đàn ông nọ đã mất rồi, hắn mới ý thức được rằng cuộc đời mình thật
ngắn ngủi. Lúc đó, anh ta nhìn thấy một vị Bồ Tát tay xách một cái hòm
nhỏ, tiến lại phía mình.
Bồ Tát nói:
"Con trai, chúng ta đi thôi."
Người đàn
ông đáp: "Sao nhanh quá vậy, con còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn
thành."
Bồ Tát nói:
"Ta rất xin lỗi, nhưng thời gian của con hết mất rồi!"
Người đàn
ông lại hỏi: "Vậy thưa Bồ Tát, trong chiếc hòm của ngài có chứa
thứ gì vậy?"
"Đó là
di vật của con", Bồ Tát trả lời.
Người đàn
ông tỏ ra nghi ngờ, hỏi tiếp: "Là di vật của con sao? Ý của người
rằng đó là thứ thuộc về con, có phải là quần áo và tiền không ạ?"
Bồ Tát đáp:
"Những thứ đó trước giờ chưa bao giờ thuộc về con, chúng thuộc về địa
cầu."
"Vậy có
phải trong đó là ký ức của con không?" – người đàn ông ngẫm nghĩ
mọt lát rồi phỏng đoán.
"Không
phải, ký ức thuộc về thời gian."
Người đàn
ông lại đoán: "Có phải là tài năng thiên phú của con?"
"Không,
tài năng thuộc về cảnh ngộ."
Người đàn
ông băn khoăn: "Lẽ nào trong đó là bạn bè và người nhà
con?"
"Con trai
ạ, không phải vậy đâu. Họ thuộc về hành trình mà con đã đi qua".
"Vậy có
phải là các con của con trong đó không, thưa Bồ Tát?" – người
đàn ông hỏi tiếp.
"Không,
họ thuộc về trái tim con."
Người đàn
ông lại phỏng đoán: "Vậy nhất định đó là thân xác của con rồi."
"Không,
thân xác của con thuộc về cát bụi."
Cuối cùng,
người đàn ông khẳng định chắc chắn: "Vậy đó nhất định là linh hồn
của con!"
Lúc này, Bồ
Tát mỉm cười, đáp: "Con trai, con hoàn toàn sai. Linh hồn của con
thuộc về vũ trụ."
Một ngoại
lệ..., người đàn ông nhận chiếc hòm từ tay Bồ Tát - bên trong chiếc
hòm trong rừng.
Nước mắt
chảy dài trên má, trái tim vỡ vụn, người đàn ông hỏi Bồ Tát:
"Lẽ nào từ trước tới nay, con chẳng sở hữu bất cứ thứ gì sao? Bồ Tát
đáp: "Đúng thế con ạ. Trên thế gian này bây giờ chẳng có bất cứ thứ
gì thực sự thuộc về con."
"Vậy
thì cái gì mới là của con?"
"Mỗi
tích tắc khi con đang còn sống, chúng thuộc về con, còn bây giờ, khi đã
hết thơì gian, con chẳng còn gì cả."
Đến lúc
này, người đàn ông mới như được thông suốt. Thì ra, sinh mệnh, đời
người chỉ là những cái tích tắc ngắn ngủi và điều chúng ta nên làm nhất,
là tận dụng nó sao cho thật hiệu quả, thạt tốt, yêu quý nó, thưởng thức
nó....!
Còn được sống,
đó đã là một sự sở hữu. Khỏe mạnh mới là mục đích và hạnh phúc mới
là đích đến!"
Chú thích:
các vị Bồ tát thường mang theo bên mình 1 dụng cụ để bắt yêu quái như 1 cái túi
vải, hay 1 bình hồ lô, hay ở đây là 1 chiếc hòm nhỏ, những thứ đó dùng để bắt
yêu quái. Chính vì vậy làm anh ta hiểu lầm.
Sưu tầm truyện vui Bùi Thế Tâm
Truyện
4. Tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được
27/4/2021 #trietly_nt
Ngày xưa có một
ông vua có rất nhiều cận thần thân tín. Tuy nhiên ông ta tỏ ra đặc biệt yêu mến
một người trong số họ bởi người này rất thông minh, giỏi giang và luôn luôn đưa
ra những lời khuyên hữu ích.
Một ngày nọ,
nhà vua bị một con chó cắn vào ngón tay và vết thương ngày càng trở nên trầm trọng.
Nhà vua liền hỏi người cận thần rằng đó có phải một điềm xấu hay không. Người cận
thần trả lời: “Đó là điều tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được, thưa đức
vua”.
Cuối cùng,
ngón tay của nhà vua bị hoại tử nặng và cần phải cắt bỏ. Nhà vua liền hỏi lại
người cận thần: “Hẳn đây là một điềm xấu?”.
Một lần nữa,
người cận thần vẫn trả lời như cũ: “Tốt hay xấu rất khó để nói, thưa đức vua”.
Nhà vua tức giận tống giam người cận thần của mình.
Vào một ngày
nhà vua đi săn trong rừng. Ông khấp khởi mừng thầm khi mải mê đuổi theo một con
nai rồi ngày càng dấn sâu hơn vào rừng rậm. Cuối cùng nhà vua nhận thấy mình bị
lạc. Điều tồi tệ hơn là ông bị thổ dân bắt lại làm vật tế thần. Nhưng họ bất ngờ
nhận ra rằng nhà vua thiếu mất một ngón tay. Ngay lập tức họ thả nhà vua ra vì
ông ta không phải là một người đàn ông hoàn hảo và không phù hợp để dâng cúng -
Tế Thần.
Sau đó nhà
vua đã tìm được đường về cung điện. Nhà vua hiểu ra lời nói của người cận thần
năm xưa: “Tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được”. Nếu không bị mất một
ngón tay, nhà vua có thể đã bị giết."
Ngay lập tức,
nhà vua truyền lệnh thả người cận thần của mình và xin lỗi anh ta. Nhưng người
cận thần không có vẻ gì oán trách nhà vua khi bị tù đày. Trái lại, người cận thần
nói: “Đó không hẳn là điều tồi tệ khi đức vua giam thần lại”.
“Tại sao?”,
nhà vua hỏi.
“Bởi nếu đức
vua không giam thần lại, thần sẽ được đi theo trong chuyến đi săn. Nếu người
dân bản địa nhận ra rằng nhà vua không thích hợp cho việc cúng tế, họ sẽ sử dụng
thần để dâng lên vị thần của họ”.
Bui The Tam 10 tháng 5 lúc 16:18 ·
Truyên 5 - VẼ PHẬT, VẼ MA [10/5/2021] - Có một họa sĩ rất nổi
tiếng, ông muốn vẽ Phật và ma, nhưng không tìm được người làm mẫu phù hợp, vì đầu
óc ông không tài nào tưởng tượng ra nổi hình dáng của Phật, nên rất lo lắng.
Trong một lần tình cờ, ông lên chùa bái lạy, vô tình nhìn thấy một hòa thượng.
Khí chất trên vị hòa thượng này đã thu hút người họa sĩ sâu sắc. Vậy là ông liền
đi tìm vị hòa thượng đó, hứa cho hòa thượng một số tiền lớn để làm người mẫu
cho ông.
Về sau, tác
phẩm của họa sĩ đã hoàn thành, gây chấn động ở vùng đó. Nhà họa sĩ nói: “Đó là
bức tranh vừa ý nhất mà tôi từng vẽ qua, bởi người làm mẫu cho tôi quả khiến
người ta vừa nhìn thấy nhất định cho rằng anh ta chính là Phật, loại khí chất
thanh thoát an lành trên người anh có thể cảm động bất kì ai”.
Người họa sĩ
sau đó đã cho vị hòa thượng đó rất nhiều tiền như lời đã hứa.
Cũng nhờ bức
tranh này, mọi người không còn gọi ông là họa sĩ nữa, mà gọi ông là “họa Thánh”.
Bẵng đi một
thời gian, họa sĩ chuẩn bị bắt tay vào việc vẽ ma, nhưng điều này lại trở thành
một vấn đề khó của ông, vì chẳng biết tìm hình tượng ma quỷ ở đâu. Ông đã hỏi
thăm rất nhiều nơi, tìm rất nhiều người có vẻ ngoài hung dữ, nhưng không ai vừa
ý cả.
Cuối cùng,
ông tìm được trong nhà tù một tù nhân rất phù hợp với đối tượng ông cần vẽ. Họa
sĩ vô cùng mừng rỡ, nhưng khi ông đối diện phạm nhân đó, người này đột nhiên
khóc lóc đau khổ trước mặt ông.
Nhà họa sĩ rất
lấy làm kinh ngạc, liền hỏi rõ ngọn ngành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét