Trong cuộc sống, trên các diễn đàn mạng chúng ta luôn thấy con người có tâm trạng cay cú.
Có đứa cay cú vì nó sinh
ra trong một gia đình không giàu bằng người khác, không danh giá như nhà khác,
không được hưởng các thú vui, lợi ích như con nhà người khác. Rồi nó oán trách
bố mẹ, oán trách cuộc đời, oán trách mọi người xung quanh. Rồi nó bê trễ. Học
không học, làm không làm. Kết cục đời nó như thế nào thì ai cũng đoán ra được.
Có rất nhiều người cay
cú về xã hội, về thời buổi, về nhân tình thế thái. Nhưng chỉ đổ trách nhiệm cho
xã hội, cho người đời. Thấy cái gì vơ được thì vơ. Cái gì hốc được thì đút tọt
vào mồm. “Hưởng hết cái gì cần hưởng, phá hết cái gì muốn phá” như lời nhân vật
gái điếm Hồng Điệp trong phim Mối tình đầu. Không kiên trì nhẫn nại làm một việc
gì cả. Làm 1 hai lần không được thì đá tung, đạp nát rồi bỏ đi. Đầu óc tràn ngập
trạng thái chán chường, oán hận.
Đó là loại người cay cú
vô trách nhiệm. Hắn không làm nổi một việc gì. Không hiểu biết đến nơi đến chốn
chuyện gì cả.
Loại người khác cũng cay
cú. Nhưng cố gắng làm bằng được, hiểu bằng được. Thấy mình đẽo con cù quay
không đẹp, tiếng quay của nó không ngon, quay không “đậu” (không “tít”)... thì
làm đi làm lại bằng được. Đóng cái ghế cái bàn, xây cái bờ tường cái bệ, nấu
món ăn, làm 1 loại bánh, trồng cây, ghép cành, vẽ, múa... mà không bằng người
hoặc không như ý thì làm đi làm lại. Làm đến bao giờ được mới thôi.
Loại người này gặp chuyện
bất bằng trong xã hội không bỏ qua. “Anh hùng tiếng đã gọi rằng/ Qua đường dẫu
thấy bất bằng mà tha” (Lục Vân Tiên). Làm gì cũng cầu thị, muốn hiểu rõ ngọn
ngành. Ứng xử công bằng, tác phong khẳng khái và luôn cố gắng hoàn thiện công
việc tốt nhất có thể.
Những người này vào đời,
“nhập thế” thì vẫn “tinh thần, thái độ” như vậy. Không chửi đổng rồi bỏ mặc, đứng
ngoài mà cố soi xét, tìm hiểu để có thể gợi ý cách giải quyết khả thi.
Đó là loại người “cay cú
có trách nhiệm”. Nếu ta đang làm những công việc tử tế thì có thể hy vọng hợp
tác tốt với họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét