Một quan chức lãnh đạo ngành y tế sau khi hạ cánh an toàn đã mở phòng
khám tư tại nhà, ghi biển: "Bác sỹ đa khoa Trần Y Đức, chữa tất cả các bệnh
nan y, khỏi bệnh mới thu phí 100.000đ, không khỏi bệnh bồi thường cho bệnh nhân
500.000đ".
Một ông nạn nhân trước đây đã tán gia bại sản vì chữa bệnh đi ngang
qua trông thấy biển hiệu, nhận thấy đây là cơ hội tốt để kiếm ít tiền và trả
thù đời. Ông ta bước vào phòng khám, nói với bác sỹ:
- Thưa bác sỹ, tôi bị mất thính giác, mấy hôm nay không nghe thấy gì sất
cả.
Bác sỹ nhìn người đàn ông từ đầu đến chân, rút điện thoại ra bấm máy gọi:
"A lô, em à! sao chúng mình cứ phải thì thào lén lén lút lút làm gì chứ nhỉ,
thằng chồng em nó bị điếc rồi, nó đang ngồi trước mặt anh đây này".
Người đàn ông chồm lên giằng lấy điện thoại: Alô, Alô. Nhưng đầu dây
bên kia không có ai.
- Chúc mừng ông! thính giác của ông đã khôi phục bình thường, xin ông
nộp 100.000đ phí chữa bệnh.
Ông bệnh nhân đành hậm hực trả 100.000đ, trong bụng vẫn chưa cam tâm.
&
Mấy hôm sau, ông ta lại đến phòng khám: Bác sỹ ơi, tôi bị mất vị giác
rồi, mấy hôm nay ăn cơm không có cảm giác mùi vị gì.
Bác sỹ: Y tá đâu, lấy cho tôi lọ thuốc số 36, nhỏ cho ông này 5 giọt
vào mồm.
- Ối giời ơi, sao ông lại nhỏ nước tiểu vào mồm tôi thế này?
Bác sỹ: chúc mừng ông! vị giác của ông đã bình thường, xin ông nộp
100.000đ chi phí chữa bệnh.
Ông bệnh nhân lại cắn răng rút 100.000đ trả cho bác sỹ, trong lòng vẫn
rất ấm ức.
&
Mấy hôm sau, ông ta lại tìm đến phòng khám: Thưa bác sỹ, tôi bị mất
trí nhớ rồi, tôi chả nhớ gì cả, xin chữa cho tôi với.
Bác sỹ: Y tá đâu, lấy cho tôi lọ thuốc số 36, nhỏ cho ông này 50 giọt
vào mồm.
- Sao lại thế? thuốc số 36 là chữa vị giác cơ mà!
- Chúc mừng ông! trí nhớ của ông bây giờ còn tốt hơn của tôi, xin ông
nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.
Ông bệnh nhân lại phải móc 100.000đ trả cho bác sỹ, trong lòng vẫn
chưa chịu thua.
&
Mấy hôm sau, ông bệnh nhân lại tìm đến phòng khám, lần mò dò dẫm bước
vào: Tôi bị mù rồi, không nhìn thấy gì hết, bác sỹ làm ơn chữa cho tôi với!
Bác sỹ khám rất cẩn thận, rồi buồn bã nói:
- Thành thật xin lỗi ông! bệnh này tôi không chữa được, tôi xin bồi
thường cho ông 500.000đ, đây xin ông cầm lấy!
- Sao lại đưa tôi tờ 20.000đ thế này?
Bác sỹ: xin chúc mừng ông! mắt ông bây giờ còn tinh hơn cú vọ, xin ông
nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.
Lần này thì ông bệnh nhân đã tâm phục khẩu phục nộp 100.000đ, vái lạy
ông bác sỹ ra về.
&
Anh y tá trẻ khâm phục: Bác sỹ tài tình thật.
Bác sỹ vỗ vai y tá nói: khi nào cậu trở thành lãnh đạo như tôi, cậu sẽ
hiểu một chân lý bất di bất dịch: bệnh nhân mãi mãi chỉ là bệnh nhân.
Cuộc đời mỗi người đều tựa như một đoàn tàu đang trên hành trình về đích.
Trên cuộc hành trình đó luôn có những điểm dừng, có người sẽ tiếp tục đồng hành
với ta, có người rời xa ta mãi mãi…
Không ai có thể đi cùng bạn từ đầu đến cuối của cuộc hành trình, kể cả
người thân, bạn bè, người yêu. Bạn sẽ chứng kiến rất nhiều người lên lên xuống
xuống và nếu như may mắn bạn sẽ gặp được người cùng đi với mình một chặng.
Khi người này đến lúc phải xuống xe… dù cho không nỡ cũng nên cảm kích và
nói lời từ biệt. Bởi vì, đến một trạm khác sẽ có người lên và tiếp tục cuộc
hành trình cùng bạn.
1. Cà phê đắng hay ngọt không phải ở cách pha chế, mà là ở việc có bỏ đường
hay không. Một cơn đau không phải phụ thuộc vào bạn quên như thế nào, mà là ở
việc bạn có can đảm để bắt đầu lại hay không?
2. Người đồng thời truy đuổi hai con thỏ, sẽ không thể bắt được con nào.
Đừng thèm muốn những thứ không có.
Đừng tính toán những thứ không biết.
Đừng mong đợi những thứ không thể.
Hãy làm công việc mà bạn am hiểu nhất!
3. Mỗi người đều là một quả táo mà Thượng đế đã cắn một miếng, đều là có
chỗ thiếu hụt. Có người có chỗ thiếu hụt khá lớn, vì Thượng đế đặc biệt yêu
thích “hương thơm” của họ!
4. Lúc yêu cuồng nhiệt, đôi tình nhân thường thốt lên rằng kiếp trước mình
tích được nhiều đức. Khi đã kết hôn các cặp vợ chồng lại than rằng kiếp trước
mình đã tạo nghiệp gì?
5. Cùng là một chai nước, ở ngoài cửa hàng có giá 5.000. Nhưng cũng chai
nước ấy ở trong khách sạn có giá 20.000. Đôi khi, giá cả của một người, một vật
được quyết định bởi vị trí, nhưng giá trị thì vẫn là như vậy.
6. Tình cảm giữa hai người giống như đan chiếc áo len. Lúc đan phải cẩn
thận từng mũi từng đường, trong thời gian dài. Nhưng khi dỡ bỏ chỉ cần nhẹ
nhàng kéo một đường.
7. Hôn nhân không phải là 1+1 = 2, mà là 0,5 +0,5 = 1. Tức là hai người bỏ
đi một nửa cá tính và khuyết điểm của mình, sau đó gộp lại với nhau thành một
thứ trọn vẹn.
8. Đề thi của cả đời gồm có 4 nội dung: Học tập, sự nghiệp, hôn nhân và gia
đình. Muốn đạt được điểm cao bạn có thể cố gắng ở cả 4 nội dung mà không cần
phải tập trung thời gian, tinh thần và sức lực vào một nội dung duy nhất.
9. Cuộc đời nói dài thì rất dài, mà nói ngắn cũng rất ngắn. Hãy quý trọng
tất cả những người ở xung quanh mình!
10. Cảm ơn trời đất, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn anh chị em! Hãy quý trọng tất cả
những người thân bên mình, bởi vì đời này gặp mặt, đời sau có thể vĩnh viễn
không gặp lại…!
Chó là một loài vật nuôi gắn bó với con người. Cũng giống như mèo, chó
đã trở thành người bạn thân thiết, gắn bó.
Chó chính là loài động vật đầu tiên được con người thuần hóa với nguồn
gốc là sói hay cáo. Sau khi được thuần hóa, loài chó trở thành vật nuôi trong
nhà.
Ngoài sách ra, Chó là con vật trung thành nhất của con người.
Trong nét văn hóa và tâm linh của
một số dân tộc, chó là động vật thân thiết gắn bó từ rất lâu đời với người chủ
nói riêng và con người nói chung, những đức tính của chó được tôn vinh
như trung thành, thông minh, quan tâm đến
chủ... nó là bạn gần gũi của con người, chó canh gác nhà cửa cho con người, thậm
chí có nơi chó được thờ cúng tại các đền thờ, miếu mạo. Trong
văn hóa Á Đông chó được xếp vào 12 con giáp ở
vị trí thứ 11 với chi Tuất và một trong những con vật thuộc lục súc.
Trong quan niệm của người Việt thì chó là con vật có thể đem đến
những điều may mắn, mang đến thuận lợi và nhiều niềm vui (mèo đến nhà thì khó,
chó đến nhà thì sang).
Ở rất nhiều nơi trên thế giới,
con chó được trân trọng và nâng niu, người ta cũng đặt Các chòm sao được đặt
tên chó gồm: Tiểu Khuyển, Đại Khuyển và Lạp Khuyển. Bên cạnh đó chó cũng là đối tượng bị
khinh rẻ, coi thường, nó được xem như một con vật bẩn thỉu, ngu dốt và đáng
khinh. Người ta hay thóa mạ nhau bằng những câu chửi, tiếng lóng,
thuật ngữ, có nhắc đến con chó như: đồ chó, đồ con chó, đồ chó
má, đồ chó đẻ, đồ chó săn, thằng chó, chó chết, thằng
chó chết, đồ chó cái (ám chỉ gái mại dâm), chó ghẻ, ngu như chó, lạnh
như chó, cẩu nô tài (ám chỉ những kẻ tay sai), tuồng chó lợn, đồ
chó vô chủ, đám chó hoang, chó chui gầm chạn....
Mong rằng trong cuộc đời này, niềm vui luôn đến với bạn, những câu
thóa mạ trên đây, bạn không phải dùng đến!
Những thành ngữ về con chó:
Chó ngáp phải ruồi: Chỉ sự
may mắn ngẫu nhiên, chứ không phải do tài mà có đã được
Chó chui gầm chạn: Chỉ về
hoàn cảnh ở rể
Chó cắn áo rách: Chỉ nghèo
khó, cùng cực bị kẻ xấu làm hại, bóc lột thêm - kẻ bất lương làm hại người
khốn khó
Lên voi xuống chó
Chó ăn đá, gà ăn sỏi: Chỉ nơi
đất đai cằn cỗi, hoang vu
Lạc nhà nắm đuôi chó, lạc ngõ nắm
đuôi trâu
Đánh chó phải ngó mặt chủ
Chó nào chủ nấy
Chó ỷ thế nhà, gà ỷ thế vườn:
Muốn nói ai đó ỷ vào thế có lợi của mình mà hung hăng bắt nạt người
Treo đầu dê, bán thịt chó
Mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà
thì sang
Chó húp cháo nóng
Giỡn chó chó liếm mặt: Chỉ sự
khình nhờn do quen biết
Chó treo, mèo đậy: Nhắc đến
việc có của phải biết cách giữ gìn
Như chó với mèo: Chỉ sự xung
khắc
Chó chạy cùng sào
Chó quen nhà, gà quen chuồng
Chó khôn chớ cắn càn câu
đối với câu: Lợn cấn ăn cám tốn
Chó dữ mất bạn hiền
Chó càn cắn giậu: khi nói đến
kẻ hung hăng, gây gổ bừa bãi
Chó cùng dứt đau
Chó dại có mùa, người dại quanh
năm
Chó tháng ba, gà tháng bảy
Ráng mở gà thì gió, ráng mỡ chó
thì mưa
Chó già giữ xương
Chó liền da, gà liền xương
Chó giữ nhà, mèo bắt chuột hay Chó
giữ nhà, gà gáy trống canh: Chỉ sự phân công công việc
Chó cứ sủa, đoàn người cứ đi
Lợn rọ, chó thui
Giả cầy người ăn như chó
Trâu không có bắt chó kéo cày
Chó khôn tha cứt ra bãi/chó dại
tha cứt về nhà
Chó ba năm mới nằm, gà ba lần vỗ
cánh mới gáy
Chó giống cha, gà giống mẹ: Một
nhận xét về quy luật di truyền ở súc vật
Mèo đàng, chó điếm: Chỉ người
bất lương, lang thang vô dụng
Không có chó bắt mèo ăn cứt
Chó có chê cứt thì người mới chê
tiền
Chó chê cứt nát: Chê những kẻ
tỏ ra khó tính hay đòi hỏi.
Nói dai như chó nhai giẻ rách
Hàm chó vó ngựa
Chó chê mèo lắm lông: Phê phán kẻ
khác không nhìn thấy lỗi mình mà chỉ nhìn thấy lỗi của người khác.
Con không chê cha mẹ khó/Chó không
chê chủ nghèo
Khuyển mã chí tình: Tức là
chó và ngựa là hai con gắn bó với người nhất
Ra sức khuyển mã
Sống trên đời ăn miếng dồi chó/Chết
xuống âm phủ biết có hay không
Cẩu thả
Chó sủa là chó không cắn
Chó khôn chẳng sủa chỗ không
Lắt nhắt như chó đái
Chó chạy đường cùng
Chó đá vẫy đuôi: chỉ về chuyện
không có thực
Đen như chó mực
Chó nhà nào sủa nhà ấy
Mang chết chó cũng lè lưỡi:
làm hại được người khác thì mình cũng thiệt thòi
Chỉ chó mắng mèo: Ngầm ý nhắc
nhở
Chó già gà non
Tuồng chó lợn hay phường
chó lợn: Chỉ những hạng người đáng khinh
Một con sóc chồn muốn quyết chiến với một con sư tử. Tuy nhiên, sư tử
lại nhất quyết cự tuyệt. Sóc chồn nói: “Ngươi sợ sao?”
Sư tử liền đáp: “Nếu như ta cùng ngươi tỷ thí, ngươi có thể đạt được
danh tiếng rằng đã từng có vinh hạnh đặc biệt, ví như ‘Cùng sư tử luận võ’.” Sư
tử nói tiếp: “Nhưng danh tiếng của ta sẽ không còn nữa, sau này các loài động vật
sẽ cười ta vì ta lại cùng sóc chồn đánh nhau.”
Truyện 2. Mượn oai sư tử
Có một con thỏ ngồi trước cửa một cái hang, hý hoáy viết.
Cáo đi qua hỏi: "Mày viết gì thế"
"Tôi viết luận án tiến sĩ"
"Luận án về cái gì"
"Về thỏ ăn thịt cáo như thế nào"
"Ha ha, mày muốn nói là cáo ăn thịt thỏ như thế nào?"
"Không, thỏ ăn thịt cáo đấy. Không tin thì vào hang với tôi"
Cáo đi theo thỏ vào hang, một lúc sau có mỗi mình thỏ chui ra.
&
Sói đi qua hỏi: "Mày viết gì thế"
"Tôi viết luận án"
"Luận án về cái gì"
"Về thỏ ăn thịt sói như thế nào"
"Ha ha, mày muốn nói là sói ăn thịt thỏ như thế nào?"
"Không, thỏ ăn thịt sói đấy. Không tin thì vào hang với tôi"
Sói đi theo thỏ vào hang, một lúc sau có mỗi mình thỏ chui ra.
&
Hổ đi qua hỏi: "Mày viết gì thế"
"Tôi viết luận án"
"Luận án về cái gì"
"Về thỏ ăn thịt hổ như thế nào"
"Ha ha, mày muốn nói là hổ ăn thịt thỏ như thế nào?"
"Không, thỏ ăn thịt hổ đấy. Không tin thì vào hang với tôi"
Hổ đi theo thỏ vào hang, một lúc sau có mỗi mình thỏ chui ra. Trong
hang là một con sư tử to vật vã.
Truyện 3. Hai con hổ
Có hai con hổ, một con ở trong chuồng, một con nơi hoang dã. Hai con hổ
đều cho rằng hoàn cảnh của bản thân mình không tốt, đôi bên đều ngưỡng mộ đối
phương, thế là chúng quyết định thay đổi thân phận với nhau. Lúc mới bắt đầu, cả
hai đều vô cùng vui vẻ, nhưng không lâu sau đó, hai con hổ đều chết cả: một con
vì đói mà chết, một con u sầu mà chết.
Có những lúc, mọi người nhắm mắt làm ngơ đối với hạnh phúc của chính bản
thân mình, để rồi luôn để mắt đến hạnh phúc của những người khác. Thật ra, những
gì mà bạn đang có chính là những điều mà người khác phải ngưỡng vọng.
Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp, bo bo, chẳng dám ăn
tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta cũng để dành được một gia tài lớn. Nhưng chẳng
ngờ đời người như ánh chớp, tháng ngày đã tận, một hôm Thần Chết đột nhiên xuất
hiện đòi mạng anh.
Đúng lúc ấy, anh ta mới nhận ra rằng mình chưa từng hưởng thụ chút gì
từ số tiền đã tích cóp được, bèn nài nỉ: “Tôi chia một phần ba tài sản của tôi
cho ngài. Ngài chỉ cần cho tôi sống thêm một năm để hưởng thụ thôi được
chăng?”.
“Vậy tôi biếu ngài một nửa nhé. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được
không?”. Chàng trai tiếp tục khẩn khoản van lơn.
“Không được!”, Thần Chết vẫn không đồng ý, phũ phàng từ chối.
Anh chàng lại nói: “Vậy thì tôi xin giao hết của cải cho ngài. Chỉ cần
ngài cho tôi sống thêm một ngày thôi, vậy được chứ?”.
“Không được!”. Lần này, Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái
trên tay toan động thủ.
Người đàn ông tuyệt vọng, cầu xin Thần Chết lần cuối cùng: “Xin ngài
cho tôi một phút để viết di chúc!”.
Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh ta run rẩy, lấy chiếc bút viết ra dòng
chữ trong nước mắt giàn giụa.
Vậy mới hay: Tiền mua được ngôi nhà nhưng không mua được một tổ ấm. Tiền
mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian. Tiền mua được chiếc giường
nhưng không mua được giấc ngủ. Tiền mua được sách nhưng không mua được kiến thức.
Tiền mua được thuốc nhưng không mua được sức khỏe. Tiền mua được địa vị nhưng
không mua được sự nể trọng. Tiền mua được máu nhưng không mua được cuộc sống.
Tiền mua được thể xác nhưng không mua được tình yêu.
Tôi rất thích câu nói của ngài Franklin: Có ba người bạn
trung thành: một người vợ tấm cám, một con chó nuôi từ bé và một số tiền dự trữ.
- There are three faithful friends: an old wife, an old dog, and ready money. (Benjamin Franklin)
Một anh chàng
trẻ tuổi giàu có lái một chiếc xe sang trọng hiệu Rolls Royce đang dừng ở ngã
tư để chờ đèn đỏ. Đúng lúc đó có một người đàn ông đến gần chiếc xe của anh ta,
gõ vào chiếc cửa kính ô tô, van xin: “Làm ơn cho tôi xin ít tiền! Tôi nhịn đói
mấy hôm nay rồi”.
Người thanh
niên kéo cửa kính xuống và lên tiếng: “Tôi cho ông một điếu thuốc nhé, trên xe
tôi có thuốc lá rất ngon.” Người ăn xin nài nỉ: “Tôi không hút thuốc, cho tôi
ít tiền đi”.
Người thanh
niên lại nói: “Vậy ông uống rượu nhé, trên xe tôi có loại rượu tốt nhất trên thế
giới.”
–“Không, tôi
không uống rượu, cho tôi tiền, tôi cần tiền.”
Người thanh
niên kiên nhẫn: “Hay thế này nhé, tôi đưa ông đến một sòng bạc gần đây, ông
giúp tôi chơi một ván; nếu thắng thì tiền sẽ là của ông, nếu thua thì tôi chịu.
Được chứ?” –“Tôi không biết cược bài bạc, tôi cần tiền.”
“Thế thì đi
mát xa, tôi sẽ giúp ông hưởng thụ một chút hương vị cuộc sống, chi phí tôi bao
tất, đồng ý chưa?”
– “Không, tôi
không thích đi, xin cho tôi tiền”.
Chàng thanh
niên dần hết nhẫn nại nhìn người ăn xin: “Vậy ông lên xe đi, tôi đưa ông về nhà
tôi, để vợ tôi xem xem tại sao một người đàn ông không hút thuốc, không uống rượu,
không bài bạc, cũng không chơi bời lung tung lại biến thành bộ dạng như thế
này?” Lúc này người ăn xin mới thấy xấu hổ, quay lưng bước đi.
Truyện 2: Ông lão và thần
chết
Có một lần, một
ông lão lưng còng sát đất vì tuổi tác và công việc nặng nhọc, đi lượm củi trong
rừng. Làm mãi, ông lão thấy mỏi và vô vọng quá nên quẳng bó củi xuống đất và
kêu lên: "Ta không thể nào chịu nổi cuộc đời này nữa. Trời hỡi trời, mong
sao Thần Chết đến mà đưa ta đi".
Ông lão vừa dứt
lời thì Thần Chết, một bộ xương gớm ghiếc, hiện ra và nói: "Lão cần gì? Ta
nghe thấy lão gọi ta."
"Thưa
ông", lão tiều phu nói, "ông làm ơn làm phúc giúp tôi xốc bó củi này
lên vai".
"Một
người đàn ông nọ đã mất rồi, hắn mới ý thức được rằng cuộc đời mình thật
ngắn ngủi. Lúc đó, anh ta nhìn thấy một vị Bồ Tát tay xách một cái hòm
nhỏ, tiến lại phía mình.
Bồ Tát nói:
"Con trai, chúng ta đi thôi."
Người đàn
ông đáp: "Sao nhanh quá vậy, con còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn
thành."
Bồ Tát nói:
"Ta rất xin lỗi, nhưng thời gian của con hết mất rồi!"
Người đàn
ông lại hỏi: "Vậy thưa Bồ Tát, trong chiếc hòm của ngài có chứa
thứ gì vậy?"
"Đó là
di vật của con", Bồ Tát trả lời.
Người đàn
ông tỏ ra nghi ngờ, hỏi tiếp: "Là di vật của con sao? Ý của người
rằng đó là thứ thuộc về con, có phải là quần áo và tiền không ạ?"
Bồ Tát đáp:
"Những thứ đó trước giờ chưa bao giờ thuộc về con, chúng thuộc về địa
cầu."
"Con trai
ạ, không phải vậy đâu. Họ thuộc về hành trình mà con đã đi qua".
"Vậy có
phải là các con của con trong đó không, thưa Bồ Tát?" – người
đàn ông hỏi tiếp.
"Không,
họ thuộc về trái tim con."
Người đàn
ông lại phỏng đoán: "Vậy nhất định đó là thân xác của con rồi."
"Không,
thân xác của con thuộc về cát bụi."
Cuối cùng,
người đàn ông khẳng định chắc chắn: "Vậy đó nhất định là linh hồn
của con!"
Lúc này, Bồ
Tát mỉm cười, đáp: "Con trai, con hoàn toàn sai. Linh hồn của con
thuộc về vũ trụ."
Một ngoại
lệ..., người đàn ông nhận chiếc hòm từ tay Bồ Tát - bên trong chiếc
hòm trong rừng.
Nước mắt
chảy dài trên má, trái tim vỡ vụn, người đàn ông hỏi Bồ Tát:
"Lẽ nào từ trước tới nay, con chẳng sở hữu bất cứ thứ gì sao? Bồ Tát
đáp: "Đúng thế con ạ. Trên thế gian này bây giờ chẳng có bất cứ thứ
gì thực sự thuộc về con."
"Vậy
thì cái gì mới là của con?"
"Mỗi
tích tắc khi con đang còn sống, chúng thuộc về con, còn bây giờ, khi đã
hết thơì gian, con chẳng còn gì cả."
Đến lúc
này, người đàn ông mới như được thông suốt. Thì ra, sinh mệnh, đời
người chỉ là những cái tích tắc ngắn ngủi và điều chúng ta nên làm nhất,
là tận dụng nó sao cho thật hiệu quả, thạt tốt, yêu quý nó, thưởng thức
nó....!
Còn được sống,
đó đã là một sự sở hữu. Khỏe mạnh mới là mục đích và hạnh phúc mới
là đích đến!"
Chú thích:
các vị Bồ tát thường mang theo bên mình 1 dụng cụ để bắt yêu quái như 1 cái túi
vải, hay 1 bình hồ lô, hay ở đây là 1 chiếc hòm nhỏ, những thứ đó dùng để bắt
yêu quái. Chính vì vậy làm anh ta hiểu lầm.
Sưu tầm truyện vui Bùi Thế Tâm
Truyện
4. Tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được
Ngày xưa có một
ông vua có rất nhiều cận thần thân tín. Tuy nhiên ông ta tỏ ra đặc biệt yêu mến
một người trong số họ bởi người này rất thông minh, giỏi giang và luôn luôn đưa
ra những lời khuyên hữu ích.
Một ngày nọ,
nhà vua bị một con chó cắn vào ngón tay và vết thương ngày càng trở nên trầm trọng.
Nhà vua liền hỏi người cận thần rằng đó có phải một điềm xấu hay không. Người cận
thần trả lời: “Đó là điều tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được, thưa đức
vua”.
Cuối cùng,
ngón tay của nhà vua bị hoại tử nặng và cần phải cắt bỏ. Nhà vua liền hỏi lại
người cận thần: “Hẳn đây là một điềm xấu?”.
Một lần nữa,
người cận thần vẫn trả lời như cũ: “Tốt hay xấu rất khó để nói, thưa đức vua”.
Nhà vua tức giận tống giam người cận thần của mình.
Vào một ngày
nhà vua đi săn trong rừng. Ông khấp khởi mừng thầm khi mải mê đuổi theo một con
nai rồi ngày càng dấn sâu hơn vào rừng rậm. Cuối cùng nhà vua nhận thấy mình bị
lạc. Điều tồi tệ hơn là ông bị thổ dân bắt lại làm vật tế thần. Nhưng họ bất ngờ
nhận ra rằng nhà vua thiếu mất một ngón tay. Ngay lập tức họ thả nhà vua ra vì
ông ta không phải là một người đàn ông hoàn hảo và không phù hợp để dâng cúng -
Tế Thần.
Sau đó nhà
vua đã tìm được đường về cung điện. Nhà vua hiểu ra lời nói của người cận thần
năm xưa: “Tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được”. Nếu không bị mất một
ngón tay, nhà vua có thể đã bị giết."
Ngay lập tức,
nhà vua truyền lệnh thả người cận thần của mình và xin lỗi anh ta. Nhưng người
cận thần không có vẻ gì oán trách nhà vua khi bị tù đày. Trái lại, người cận thần
nói: “Đó không hẳn là điều tồi tệ khi đức vua giam thần lại”.
“Tại sao?”,
nhà vua hỏi.
“Bởi nếu đức
vua không giam thần lại, thần sẽ được đi theo trong chuyến đi săn. Nếu người
dân bản địa nhận ra rằng nhà vua không thích hợp cho việc cúng tế, họ sẽ sử dụng
thần để dâng lên vị thần của họ”.
Truyên 5 - VẼ PHẬT, VẼ MA [10/5/2021] - Có một họa sĩ rất nổi
tiếng, ông muốn vẽ Phật và ma, nhưng không tìm được người làm mẫu phù hợp, vì đầu
óc ông không tài nào tưởng tượng ra nổi hình dáng của Phật, nên rất lo lắng.
Trong một lần tình cờ, ông lên chùa bái lạy, vô tình nhìn thấy một hòa thượng.
Khí chất trên vị hòa thượng này đã thu hút người họa sĩ sâu sắc. Vậy là ông liền
đi tìm vị hòa thượng đó, hứa cho hòa thượng một số tiền lớn để làm người mẫu
cho ông.
Về sau, tác
phẩm của họa sĩ đã hoàn thành, gây chấn động ở vùng đó. Nhà họa sĩ nói: “Đó là
bức tranh vừa ý nhất mà tôi từng vẽ qua, bởi người làm mẫu cho tôi quả khiến
người ta vừa nhìn thấy nhất định cho rằng anh ta chính là Phật, loại khí chất
thanh thoát an lành trên người anh có thể cảm động bất kì ai”.
Người họa sĩ
sau đó đã cho vị hòa thượng đó rất nhiều tiền như lời đã hứa.
Cũng nhờ bức
tranh này, mọi người không còn gọi ông là họa sĩ nữa, mà gọi ông là “họa Thánh”.
Bẵng đi một
thời gian, họa sĩ chuẩn bị bắt tay vào việc vẽ ma, nhưng điều này lại trở thành
một vấn đề khó của ông, vì chẳng biết tìm hình tượng ma quỷ ở đâu. Ông đã hỏi
thăm rất nhiều nơi, tìm rất nhiều người có vẻ ngoài hung dữ, nhưng không ai vừa
ý cả.
Cuối cùng,
ông tìm được trong nhà tù một tù nhân rất phù hợp với đối tượng ông cần vẽ. Họa
sĩ vô cùng mừng rỡ, nhưng khi ông đối diện phạm nhân đó, người này đột nhiên
khóc lóc đau khổ trước mặt ông.
Nhà họa sĩ rất
lấy làm kinh ngạc, liền hỏi rõ ngọn ngành.